Mưa càng ngày càng lớn, đường lại càng khó đi hơn. Bọn tôi dừng lại, chặt mấy nhánh cây, cột 2 cái áo mưa làm liều, T lấy ra chai rượu đế, bịch tôm và 2 con mực khô, cái ly nhỏ, cái bàn nhậu dă chiến ra đời. T quay qua hỏi tôi, sao mày im lặng chẵng nói ǵ vậy? Nhớ nhà, mẹ tao, em tao. Thằng L an ủi tôi bằng 1 cái vỗ vai, c̣n thằng T th́ nói, chỉ c̣n chút nữa thôi là qua biên giới rồi. Qua đó, mày gửi tiền và viết thư về. Tôi im lặng, uống hết phần ruợu của ḿnh.