+-

Recent Topics

Bang Bang Bang by Quốc Hùng
Today at 04:54:07 am

Vai tṛ của Chúa Thánh Thần by MHTL
Today at 02:15:27 am

Lời hay Ư cũng hay by MHTL
Today at 02:01:14 am

cháu ngoại :) by Quốc Hùng
Today at 01:42:01 am

Cốt Lơi Của Đạo by Quốc Hùng
Today at 12:22:14 am

LỄ PHỤC SINH by Quốc Hùng
March 27, 2024, 11:42:16 pm

Sự thật by Tử Quân
March 27, 2024, 11:03:10 pm

Tự sự... by Tử Quân
March 27, 2024, 03:19:26 pm

CG/TL by MHTL
March 27, 2024, 01:39:09 am

Đường con theo Chúa by River Rose
March 26, 2024, 11:19:18 am

Kễ chuyện "h́nh sự" by Quốc Hùng
March 26, 2024, 08:48:03 am

Nhạc t́nh by Quốc Hùng
March 25, 2024, 06:51:46 pm

Nhảm by Tử Quân
March 25, 2024, 05:45:39 pm

Một góc buồn !!! by Ngoc Han
March 24, 2024, 02:04:35 am

Muốn ăn th́…. by River Rose
March 23, 2024, 01:46:28 pm

Music in the 60's 70's 80's by tuyetvan
March 20, 2024, 09:06:33 pm

Hát Cho Nhau Nghe by VươngVấn
March 19, 2024, 01:35:42 pm

Ḍng Thơ Nhạc Trích Đoạn by NTS
March 19, 2024, 01:20:03 am

Gởi ... bạn hiền by Quốc Hùng
March 19, 2024, 12:10:39 am

Quora Collections by tuyetvan
March 18, 2024, 07:44:47 pm

Nguồn Cảm Hứng - Inspiration by VươngVấn
March 17, 2024, 12:11:25 am

Đức Phật Như Lai đă tạo ra thế gian là một thế giới kiên toàn by Huệ Từ
March 16, 2024, 12:48:26 pm

Những thảm kịch trong lịch sữ by tuyetvan
March 16, 2024, 10:53:27 am

Việt Nam Cộng Hoà by tuyetvan
March 15, 2024, 11:26:24 pm

Relax - Cười by tuyetvan
March 13, 2024, 08:57:23 pm

BMHH by tuyetvan
March 13, 2024, 10:13:33 am

Góc Nhỏ HuongKhuya by Huệ Từ
March 11, 2024, 09:44:31 pm

Lẽ Sống by Bee
March 06, 2024, 11:36:50 am

Hăy Nâng Tâm Hồn Lên by Bee
March 06, 2024, 11:36:13 am

Suy Niệm Mỗi Ngày by Bee
March 06, 2024, 11:34:47 am

Author Topic: truyện ngắn mỗi ngày  (Read 499 times)

0 Members and 2 Guests are viewing this topic.

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #30 on: September 19, 2022, 01:20:35 pm »
Chị Lĩnh



Nước mắt chị chảy quanh khóe mắt. Chị khóc. Tôi ân hận v́ đă làm chị khóc. Mắt tôi cay cay, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi nh́n lên trời, trời cao quá, trời sao mà ác nghiệt vậy.

Hồi tôi mới ra trường hăng hái lắm. Xách cái ba lô con cóc ngày c̣n đi lính, kỉ vật sót lại sau tám năm vật lộn khắp các tỉnh miền đông Nam Bộ và Căm-Bốt, lên đường vào mặt trận mới. Nó vẫn trung thành với tôi: Vật lộn với nghề dạy học miền núi Nghệ An. Hai bộ đồ cũ, đôi dép trắng rởm mới mua, gia tài chỉ có thế nhưng tự tin lắm. Loay xoay măi mới kiếm được ít tiền mua sắm bộ kim tiêm, thuốc kí ninh, kem đánh răng, bàn chải mới, khăn mặt mới; một cây thuốc c̣ mềm, hai cái máy lửa. Chuẩn bị cho nơi núi rừng chưa một lần đến. Nghe nói sốt rét ghê lắm, nghĩ ngợi vu vơ, không khéo đi Căm- Bốt không dính sốt về quê dính cũng nên. Vậy nên quyết tâm không để mắc loại kí sinh này. Mua gấp một cái màn mới, không có chăn và gối đâu. Sắp xếp vào ba lô vừa vặn, không cồng kềnh. Vừa xếp vừa buồn buồn, chắc những thứ ḿnh mang theo này mấy thằng bạn đi tây về nó thấy, chắc nó lạ lắm. Không khéo nó lại nói: “Cậu cất những thứ ǵ thế? sao không vứt đi cho sạch?” Chúng nó xếp đồ bên tây về làm ǵ có thứ như ḿnh đâu. Nói thế thôi, chứ của tôi là tôi quí, v́ tôi chỉ có thế này thôi. Tự động viên ḿnh vui vẻ lên đường.

Ngôi trường chỉ có một dăy nhà xây lợp pô- rô, một kí túc tre nứa lụp xụp. xung quanh chẳng có ǵ. Giữa sân, c̣n sót lại mấy gốc lim cổ thụ. Trông hoang vắng quá. Tôi và cậu giáo viên cùng khóa, được các cô giáo cũ ở đây xếp cho một góc cuối kí túc, vào pḥng, nói là pḥng, chứ thực chất là vào lán, chẳng có giường, chẳng có bàn, chẳng có ǵ cả. Hai anh em đi t́m vật liệu làm gường, loanh quanh khắp trường, t́m được mấy cánh cửa hỏng, ghép lại để ngủ.Thế là hết lo về chỗ nằm…. Mọi khó khăn rồi cũng quen, rồi cũng vượt qua.

Một năm sau, Tôi được phân vào dạy ở điểm lẻ xa nhất, khó khăn nhất, đi bộ khoảng mười lăm ki-lô-mét. Điểm trường này, có một cô giáo dưới xuôi lên, cắm bản ở đây được nhiều năm rồi. Cũng nghe nhiều người nói, nhà trường ưu tiên cho chị ra, nhưng chị không đồng ư. Dạy cùng trường với chị đă một năm, nhưng tôi không biết nhiều về chị. Chỉ biết: Chị tên Lĩnh, Lê Thị Kim Lĩnh, giáo viên dạy lớp 3. Quê chị ở măi huyện Thanh Chương. Ở đó, lại thuộc về miền Tây nam Nghệ An.

Dáng chị gầy, nước da không khỏe, Tóc chị dài nhưng không dày. Duy chỉ có đôi mắt chị sáng, đẹp, nét mặt luôn trầm tư. Lâu lâu, mới thấy chị mỉm cười. Tôi được chị giới thiệu lên ở chung với gia đ́nh ông trưởng bản.T́m hiểu ra, tôi mới hiểu. Ở đâu th́ không biết. Chứ vào đây, giáo viên được dân nuôi, có kí túc nhỏ cho các cô giáo, riêng thầy giáo ở nhà trưởng bản, sinh sống như một thành viên. Một buổi lên lớp, buổi c̣n lại soạn bài, hay lên rừng hái măng, hái nấm, hay xuống khe kiếm cái ăn là tùy.
Chị Lĩnh đă có tuổi, nếu như không nói là đă quá lứa. Chị đă bước qua cái thời con gái. So với người khác th́ chắc đă có con học cấp hai, cấp ba rồi.
Hôm tôi vào, chị ra đón, chị nói:
– Chị mới vào đây hôm qua. Nghe nói có thêm giáo viên vào, nhưng chị không nghĩ là em.
Tôi cười:
– Thế chị nghĩ là thầy nào?
Chị cười nói:
– Chị nghĩ là các cô vào với chị thôi.
Tôi đă hiểu chị nói ǵ rồi, chị muốn có bạn cùng giới để chia sẻ, tâm sự trong cuộc sống hằng ngày. Đó là cái chị cần. C̣n với vài thằng đàn ông như tôi, ngộc nghệch, lôi thôi, lếch thếch chưa vợ con ǵ, chắc chắn chẳng giúp ǵ được cho chị.
Tôi động viên chị:
– Hiệu trưởng nói với em, sẽ điều thêm hai giáo sinh mới ra trường vào cho chị.
Chị mừng lắm:
– Hai đứa ấy quê ở đâu?
Tôi cười:
– Em cũng chưa biết.
Qua ánh mắt của chị, tôi hiểu chị muốn t́m hiểu để biết có đồng hương không. Biết vậy, tôi đừng nói với chị th́ hay rồi. Để tạo cho chị vui tôi nói:
– Chị có nước không? em đi bộ phải xuống khe uống hai lần rồi.
Chị thông cảm là đă quên mất, chị lôi tôi vào kí túc. Có đủ đồ dùng thông thường, nhưng tất cả đều làm tạm bợ, Hai cái giường tạm, hai cái bàn cũng tạm luôn, tất cả đều được chôn chân. Tôi lướt qua một lần nơi ở của chị, tất cả đơn giản. Nhưng phía trên gần mái nhà, phía đầu giường của chị, có một cái ban thờ nhỏ gọn, nhưng được thợ làm cầu ḱ lắm. Bào trơn, đóng bén, trang trí viền ba phía, được đánh vec-ni, màu cánh gián trang trọng. Trên bàn thờ có một bức chân dung một người đàn ông đang rất trẻ, trẻ hơn tôi nhiều. Anh ấy mặc bộ quân phục, tôi nhận định anh là lính 78,79. Tôi rất phân vân về điều này. Vẫn nghe nói là chị chưa có chồng, không hiểu người trong bức chân dung kia là ai nhỉ? Để chị được tự nhiên, nên tôi không vội hỏi. Tôi cố ư nh́n kĩ về phía đó, mong được sự giới thiệu của chị. Nhưng tất cả đều vô nghĩa. Trên ban thờ, bát hương mới chỉ được thắp năm cây, chắc hôm qua vào, chị mới sửa sang lại và thắp.

Thời gian thấm thoắt cũng trôi qua, hai giáo viên mới rồi cũng vào. Nhưng lại trúng phải hai tiểu thư nên chị Lĩnh cũng ít tâm sự. Ngoài ra, c̣n chênh lệch về tuổi tác nên chị thường đi nghỉ sớm, để các cô tiếp bạn bè của họ. Riêng tôi, có một khoảng trời riêng. Mùa đông, cuốn chăn co ro soạn bài. Những đêm trăng sáng, cùng lũ học tṛ đi dạo trong bản cho đỡ buồn. Thỉnh thoảng, tôi lại xuống chơi với chị Lĩnh. Hôm nào tôi xuống kí túc, chị vui lắm. Hai chị em ngồi trên giường nói chuyện ở quê, ở trường sư phạm…
Rồi chị cũng kể cho tôi nghe về bức chân dung mà chị luôn trân trọng.
Hồi chị và anh cùng chung một xóm, cùng học một lớp từ vỡ ḷng đến cấp 3. Khi đang học giở lớp 12 th́ chiến tranh biên giới xẩy ra, chiến trường lan rộng, khốc liệt khắp các tỉnh biên giới. Lệnh tổng động viên thanh niên ra chiến trường. Anh khi đó là lớp trưởng, là người năng nổ, với bản chất là người dẫn đầu nên anh quyết định viết đơn t́nh nguyện, lên đường nhập ngũ. Rồi anh đi thật. Ngày chia tay, anh cầm tay chị nói:
– Ngày mai ḿnh đi. Ḿnh nhờ Lĩnh ở nhà trông bố mẹ cho ḿnh với. Ḿnh lo chú Nam chưa biết ǵ; khi mẹ ốm đau, hay trái trời trở gió. Mẹ ḿnh yếu lắm.
Bàn tay anh càng nắm chặt thêm, mà h́nh như chặt lắm. Nhưng chị không thể rút. Rồi không hiểu sao chị lại nói:
– Dạ, em sẽ làm! Anh hăy tin ở em.
Rồi chẳng hiểu sao, chị lại muốn đứng sát về phía anh. Chị thấy khoảng cách giữa anh và chị sao xa quá. Anh từ từ kéo chị vào ḷng. Anh nói giọng hơi run:
– Em hăy đợi ngày anh trở về nhé!
Rồi không hiểu sao chị đồng ư ngay, mà không một chút phân vân, suy tính. Chắc chị đă yêu anh ấy lâu lắm rồi. Ngày anh sắp đi, chị vẫn thầm mong anh nói cái ǵ đó với chị. Chị không giám thổ lộ với anh, v́ chị là con gái. Nhưng nếu không có đêm hẹn đó, chắc chị chết mất. Bởi v́, khi biết tin anh viết đơn gửi lên ban giám hiệu nhà trường, mấy đêm chị không ngủ được. Chị thường xuyên trở người, nằm cạnh mẹ. Mẹ chị tinh lắm. Cụ nói:
– Thằng Bắc nó sắp đi lính, nên con không ngủ được phải không?
Chị đấm vào lưng mẹ:
– Mẹ hay thật? Con với thằng Bắc có cái ǵ đâu mà không ngủ được! Nó đi kệ nó chứ, việc ǵ ḿnh.
Mẹ chị an ủi, động viên chị suốt đêm, Cụ phân tích nhiều điều lắm. Nhưng chị chẳng nhớ cái ǵ hết.
Chưa bao giờ anh tán tỉnh chị, chưa bao giờ anh ngỏ lời với chị cả. Anh chỉ quan tâm chị khi ở trường thôi. C̣n về nhà, ít khi anh sang nhà chị chơi lắm. Chỉ khi có việc đồng áng, anh mới sang để bàn với mẹ chị. Bố chị mất từ hồi hai chị em chị đang nhỏ, nên anh thường giúp đỡ. Lâu lâu, hết củi đun, chị và anh cùng mấy đứa em lại đánh trâu kéo xe vào rừng, cũng vui lắm. Có hôm lấy thêm rau rừng cho lợn, lại gặp được những khoảng chuối rừng ra bắp. Nhiều hôm, lấy cả măng dang nữa. Về đến nhà, anh đều chia đôi. Thỉnh thoảng anh nói đùa:
– Số công điểm bằng nhau, cộng với nhân khẩu bằng nhau, nên chia như nhau.
Có lúc anh nói:
– Hôm nay, thừa một bắp chuối, nhưng cu Sơn phát hiện nhiều nhất: Thưởng cho bắp này luôn.
Tôi đăm chiêu, lắng nghe chị kể; không lẽ kỉ niệm của chị cũng là kỉ niệm của tôi. Nó có cái ǵ đó giống nhau. Cái thời đó, người dân nông thôn miền núi có rất nhiêu điểm sinh hoạt giống nhau. Tôi thật sự đồng cảm và tôn trọng kỉ niệm của chị. Chị nói tiếp:
– Thật ra, gia đ́nh anh cũng vất vả lắm. Anh có hai anh em trai. Sau khi anh nhập ngũ được mấy tháng chú ấy gặp tai nạn không cứu được, đă qua đời. Gần một năm sau, bố mẹ anh ấy khi được tin anh hi sinh đau khổ lắm. Tiếc thương quá, rồi thời gian sau cũng lần lượt đổ bệnh và mất. Chị ân hận vô cùng, v́ không ở cạnh để chăm sóc các cụ được, mới để ra nông nỗi ấy. Chị không thể làm ǵ hơn, mà chỉ biết tự trách ḿnh. Chị đă hứa mà không làm em ạ.

Thế rồi, anh măi măi không về, nhưng chị vẫn đợi, chị đợi đến tận bây giờ và rồi vẫn đang đợi. Chị đă hứa rằng: Anh cứ yên tâm ra đi, em hứa suốt đời này sẽ đợi anh, không bao giờ em sai hứa đâu.
Tôi gắt lên:
– Chị không sai, em biết! nhưng có khi nào chị nghĩ cho chị không? Chị nghĩ cho mẹ chị không?
Nước mắt chị chảy quanh khóe mắt. Chị khóc. Tôi ân hận v́ đă làm chị khóc. Mắt tôi cay cay, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi nh́n lên trời, trời cao quá, trời sao mà ác nghiệt vậy.
Không ai hương khói cho anh, không có bàn thờ cho anh, nên chị đă dừng lại ở tuổi 20 để thờ cúng anh. Tội nghiệp chị.
Tôi lấy lại b́nh tĩnh vào thắp 3 nén hương cho anh. Tôi th́ thầm.
– Anh Bắc ơi! Anh không về mà phán xét vợ anh. Sao anh lại để chị tôi như thế mà đi măi không chịu về?
Trời cuối thu, mây bay lả tả về phía tây. Mây bay thấp lắm, mây bay vô định. C̣n chị Lĩnh của tôi vẫn cố định. Tôi bước chân theo ngược ḍng con suối đi bất định. Mỗi người một số phận thật sao?
 Quỳ Châu Binh
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #31 on: September 20, 2022, 06:04:13 pm »
Mẹ chồng người ta
 Tháng Bảy 26, 2022  truyennganhay

Tôi nằm Viện v́ tim hơi mệt, cũng chẳng có ǵ trầm trọng nhưng các con bảo : Hăy theo dơi kỹ càng !
Tôi nằm ở pḥng dành cho Cán bộ và có điều dưỡng riêng. Giờ nghỉ trưa, nh́n thấy một người phụ nữ dáng vẻ mệt mỏi ngồi ăn cơm đựng trong cặp lồng, ngồi trên cái ghế bố cạnh cầu thang ngay sát dăy pḥng. Tôi đi đến bắt chuyện:
– Cô đi chăm sóc người nhà bệnh, sao không xuống căngtin ăn cho nóng mà lại ăn đồ nguội vậy ?
– Dạ, con chào cô. Con ăn vậy được rồi, mẹ chồng con bệnh cô ạ !
– Không có ai thay cho cô sao ? Bà cụ có đông con không ?
– Dạ, nhà con có 5 người, hai gái ba trai, con là con dâu thứ ba. Anh lớn và chị thứ hai cũng ở gần đây, chú út và cô thứ tư ở nước ngoài cô ạ !

– Thế mấy anh chị không ai thay cho cô sao ?
Cô cúi mặt và hơi bối rối :
– V́ … Mẹ chồng con không muốn ai chăm mà chỉ muốn con thôi cô ạ !
Tôi không ngạc nhiên v́ có nhiều người già vẫn có cá tính ngang như vậy.
Tôi hỏi thêm :
– Thế chồng con cô phải ở nhà tự lo rồi nhỉ ?
– Dạ, chồng con bị liệt hai chân v́ tai nạn lao động nằm ở nhà mấy năm nay, có hai đứa con vừa đi học vừa lo cho ảnh cô ạ !
Nh́n ánh mắt của người thiếu phụ đang nh́n ra xa xăm và như có nước. Tôi bất giác thấy ḷng ḿnh như quặn lại . ..
Tôi không dám hỏi tiếp nữa, chỉ động viên vài câu, rồi đi về pḥng !
Hôm nay ngày chủ nhật, các con tôi và bạn bè vào thăm tôi rất đông và mang theo nhiều quà. Họ đă về, tôi đi sang dăy pḥng bà mẹ chồng của người thiếu phụ, v́ tôi không thấy cô ấy đâu. Vừa nh́n vào pḥng, tôi thấy một người đàn ông và một người đàn bà đang ngồi cạnh giường bà cụ. Họ ngồi đó với dáng vẻ của kẻ tội đồ, mặt cúi xuống và nghe bà cụ giảng giải ǵ đó. Lắng tai, tôi nghe bà nói :
– Làm anh làm chị mà không biết xấu hổ sao ? Chỉ v́ ngôi nhà nhỏ trong hẻm nhỏ sâu hun hút, mà tụi bây nghĩ vợ chồng nó muốn chiếm nên mới lo cho tao và ba bây sao ? Chồng nó nằm liệt giường mấy năm, phải bán nhà đi để chữa bệnh,tui bây giúp cho em được bao nhiêu ? Cháu tụi bây ai cho được quyển tập nào chưa ? Thằng út và con tư làm ǵ có mà cho nó nhiều tiền mà tụi bây nanh nọc ???
– Ba tụi bây cũng nó chăm sóc khi trái gió trở trời. Khi đó thằng Hiếu chưa bị tai nạn. Giờ ông ấy cũng đă mất mấy năm nay. Bây giờ đến tao, tụi bây cũng đang tâm để nó lo và nó chăm. Tụi bây không phải là con tao đâu ?
_ C̣n con vợ mày mới vô được một lúc th́ nóng đít rồi khạc nhổ kêu gớm ! C̣n mày, mày là con gái tao mà mày bảo lau ḿnh lau mẩy cho tao là mày mắc ói, thật khốn nạn !
– Thôi về đi ! Tao chưa chết được đâu mà hy vọng bán nhà. NHÀ CỦA VỢ CHỒNG TAO TẠO DỰNG, TAO CHO AI HAY LÀM G̀ LÀ QUYỀN CỦA TAO. TAO ĐĂ QUYẾT ĐỊNH GIAO CHO THẰNG HẢI RỒI (Hải là con của cô con dâu đang chăm sóc bà ). Tao đă nói chuyện với tụi con tư thằng út, chúng đă đồng ư với tao rồi. Chúng mày ra Phường mà hỏi, tao đă làm và công chứng khi tụi mày lột mặt nạ ḱa !!!
Bà thở hắt ra, dáng vẻ mệt nhọc và bà nằm quay mặt vô tường, hai vai bà rung lên từng chập.
Giờ th́ tôi đă hiểu !
Ḷng người hẹp ḥi và vô tâm với Ba Mẹ cũng chỉ v́ tư tài sản nhỏ nhoi này sao ?
Con đẻ không bằng con dâu v́ lối sống và cách cư xử bạc bēo này sao ?
Tấm ḷng của người Mẹ chồng thật đáng khâm phục. Tôi nghe mà cảm thấy ấm ḷng thay cho người thiếu phụ ấy !!!
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #32 on: October 31, 2022, 10:33:26 am »
Lấp lánh yêu thương

Thành phố vào những ngày Hè nắng nóng như thiêu đốt, làm bầu không khí lúc nào cũng ngột ngạt, khó chịu .Tôi trở về từ chuyến đi dài ngày ở Tây Nguyên, một ḿnh, trong những mớ cảm xúc vui buồn lẫn lộn cũng như tiết trời mùa này vậy.

Bao lâu rồi tôi đă không về nhà, mà thực ra tôi có đi ngang qua căn nhà ḿnh từng sống, giờ chỉ là một nơi bỏ không, trống toát. Hơn 10 năm .Trái tim cô độc đến đáng thương, nhưng nước mắt đă không c̣n để khóc được nữa, nó chỉ ướt khóe mi rồi thôi. Liệu người ta có thể chết khi đi đến tận cùng của nỗi đau không. Và lúc ấy tôi nhận ra rơ ràng nhất h́nh ảnh người tôi thương yêu, là Nam. Anh thường đi xuyên qua những giấc mơ của tôi, cũ kỹ, mà có sức ảnh hưởng to lớn .Tôi đă thử dùng nhiều cách để giấc mơ không lặp lại, để ḿnh ngủ không phải mơ nhưng càng làm vậy tôi càng thấy sợ hăi. Kể cả khi đi đến tận cùng của nỗi đau tôi vẫn chỉ cảm thấy nhớ Nam .Tôi muốn quay về, muốn t́m lại kư ức ngày xưa đă từng rất an yên.

Ngày đó tôi sống với bố và anh trai, Nam là người bạn thân thiết nhất của anh tôi. Nhà Nam ở đầu ngơ, nhà tôi trong ngơ giữa một thành phố xa hoa cao rộng .Tôi và Nam cùng lớn lên .Tuổi thơ đơn giản và con phố nghèo nàn làm nên những kỷ niệm khó quên giữa chúng tôi. Mỗi chiều tôi thường hay đứng chỗ cây mận trước nhà để chờ anh trai và Nam về cùng chơi thả diều. Biết tôi thích tṛ này nên Nam đă làm hẳn một con diều, rất kỳ công, to lớn, tặng tôi. Cho đến hôm nay tôi vẫn c̣n giữ nó, dù bạc màu nhưng nó luôn làm mắt tôi ướt cay mỗi khi nhớ Nam, nhớ quăng thời gian đẹp đẽ với anh. Một lần, tôi và anh trai nô đùa ngoài sân, con diều bất ngờ dính lên cây mận .Tôi bảo anh lấy xuống nhưng anh vờ giận dỗi . “Tại em nên nó mới bị mắc kẹt trên đó, em tự nghĩ cách đi”. Cây mận hồi đó cũng chỉ cao có 1m rưỡi nhưng so với tôi là cả một khoảng cách dài, làm tôi cứ nhảy lên kéo xuống, măi vẫn không tới được. C̣n anh tôi ngồi một cục trên bậc thềm chun mũi cười. Đến khi tôi sắp khóc th́ Nam ở đâu xuất hiện, anh nhẹ nhàng gỡ con diều ra khỏi nhánh cây, bước đến chỗ tôi . “Thôi nào, khóc nhè xấu lắm. Ngoan đi rồi chiều anh dẫn em đi ăn kem, ha”. Chiếc que kem rẻ tiền hồi đó vẫn có sức hấp dẫn lạ thường với một bé con mười tuổi.
Mười tuổi, vẫn c̣n con nít lắm nhưng tôi biết ḿnh có một t́nh cảm đặc biệt dành cho Nam.

Những ngày tháng sau này, Nam cũng hay qua nhà chơi với tôi, dạy tôi học nhưng chỉ thỉnh thoảng. V́ anh và anh trai tôi thường có những chuyến đi xa, khi th́ một tuần, khi th́ nửa tháng .Tôi chỉ biết ngồi dưới gốc mận đợi anh về. Mỗi lần về anh lại trèo lên cây mận hái cho tôi những trái ngọt lịm nhất. Bông mận trắng muốt và nụ cười của anh thoảng trong gió, gịn tan, thấy ḷng ấm lạ kỳ. Cuộc sống đơn giản vẫn sẽ trôi đi nếu không có một ngày, định mệnh. Bố cùng anh trai tôi gặp tai nạn .Tôi bỗng chốc hóa thành mồ côi. Căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười giờ chỉ c̣n ḿnh tôi cô độc. Nước mắt như muối biển mặn chát cọ vào tim thấy rơ một vết thương sâu thẳm. H́nh như trên đời này chẳng c̣n chốn nào để tôi t́m về, để tôi gọi tên những người thương yêu. Ai đó nói, gia đ́nh luôn là nơi cuối cùng ta quay về khi mọi thứ đều viên măn hay vỡ tan tành, chỉ có gia đ́nh mới thật sự thương yêu ta vô điều kiện như thế. Nhưng lần đầu tiên tôi thấy ḿnh bất lực trước cuộc sống. Hằng đêm tôi lang thang qua khắp những con phố dài lấp lánh ánh đèn, nh́n thế giới đẹp đẽ ngoài kia mà nghĩ về cái ngơ nghèo nàn của ḿnh, nước mắt ở đâu chảy ra thấm đẫm vai áo .
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #33 on: October 31, 2022, 10:34:14 am »
Ngày đó tôi sống với bố và anh trai, Nam là người bạn thân thiết nhất của anh tôi. Nhà Nam ở đầu ngơ, nhà tôi trong ngơ giữa một thành phố xa hoa cao rộng .Tôi và Nam cùng lớn lên .Tuổi thơ đơn giản và con phố nghèo nàn làm nên những kỷ niệm khó quên giữa chúng tôi. Mỗi chiều tôi thường hay đứng chỗ cây mận trước nhà để chờ anh trai và Nam về cùng chơi thả diều. Biết tôi thích tṛ này nên Nam đă làm hẳn một con diều, rất kỳ công, to lớn, tặng tôi. Cho đến hôm nay tôi vẫn c̣n giữ nó, dù bạc màu nhưng nó luôn làm mắt tôi ướt cay mỗi khi nhớ Nam, nhớ quăng thời gian đẹp đẽ với anh. Một lần, tôi và anh trai nô đùa ngoài sân, con diều bất ngờ dính lên cây mận .Tôi bảo anh lấy xuống nhưng anh vờ giận dỗi . “Tại em nên nó mới bị mắc kẹt trên đó, em tự nghĩ cách đi”. Cây mận hồi đó cũng chỉ cao có 1m rưỡi nhưng so với tôi là cả một khoảng cách dài, làm tôi cứ nhảy lên kéo xuống, măi vẫn không tới được. C̣n anh tôi ngồi một cục trên bậc thềm chun mũi cười. Đến khi tôi sắp khóc th́ Nam ở đâu xuất hiện, anh nhẹ nhàng gỡ con diều ra khỏi nhánh cây, bước đến chỗ tôi . “Thôi nào, khóc nhè xấu lắm. Ngoan đi rồi chiều anh dẫn em đi ăn kem, ha”. Chiếc que kem rẻ tiền hồi đó vẫn có sức hấp dẫn lạ thường với một bé con mười tuổi.
Mười tuổi, vẫn c̣n con nít lắm nhưng tôi biết ḿnh có một t́nh cảm đặc biệt dành cho Nam.

Những ngày tháng sau này, Nam cũng hay qua nhà chơi với tôi, dạy tôi học nhưng chỉ thỉnh thoảng. V́ anh và anh trai tôi thường có những chuyến đi xa, khi th́ một tuần, khi th́ nửa tháng .Tôi chỉ biết ngồi dưới gốc mận đợi anh về. Mỗi lần về anh lại trèo lên cây mận hái cho tôi những trái ngọt lịm nhất. Bông mận trắng muốt và nụ cười của anh thoảng trong gió, gịn tan, thấy ḷng ấm lạ kỳ. Cuộc sống đơn giản vẫn sẽ trôi đi nếu không có một ngày, định mệnh. Bố cùng anh trai tôi gặp tai nạn .Tôi bỗng chốc hóa thành mồ côi. Căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười giờ chỉ c̣n ḿnh tôi cô độc. Nước mắt như muối biển mặn chát cọ vào tim thấy rơ một vết thương sâu thẳm. H́nh như trên đời này chẳng c̣n chốn nào để tôi t́m về, để tôi gọi tên những người thương yêu. Ai đó nói, gia đ́nh luôn là nơi cuối cùng ta quay về khi mọi thứ đều viên măn hay vỡ tan tành, chỉ có gia đ́nh mới thật sự thương yêu ta vô điều kiện như thế. Nhưng lần đầu tiên tôi thấy ḿnh bất lực trước cuộc sống. Hằng đêm tôi lang thang qua khắp những con phố dài lấp lánh ánh đèn, nh́n thế giới đẹp đẽ ngoài kia mà nghĩ về cái ngơ nghèo nàn của ḿnh, nước mắt ở đâu chảy ra thấm đẫm vai áo .
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #34 on: October 31, 2022, 10:34:58 am »
Tôi vẽ nguệch ngoạc lên tay anh .”Có anh bên cạnh, em nhất định sẽ sống tốt”. Tôi hứa với anh. Không đơn giản v́ niềm vui trở lại mà hơn bao giờ hết anh là thương yêu duy nhất trong tôi, nhiều đến thế, vững chắc đến thế. Yêu một người thật kỳ lạ, lại không thể nào lư giải được, giống như tôi đă từng gặp anh từ một nơi rất quen thuộc trong tiềm thức, chất đầy kho cảm xúc. Và sau đó là nhớ suốt cả những quăng ngày dài.

Yêu anh, tôi càng thương Nấm nhiều hơn .Tôi dành thời gian mỗi chiều đón Nấm ở trường tiểu học về, rồi chuẩn bị bữa cơm tối với Nam. Anh đặc biệt khéo tay, biết cả tôi thích ăn món ǵ, hợp khẩu vị nào. Nh́n anh đứng trong một góc chật hẹp của gian bếp, đeo tạp dề và lúi cúi chiên xào, cảm giác này đă lâu lắm rồi tôi mới gặp lại. Như ngày xưa tôi đă từng làm việc ấy mỗi chiều với bố và anh trai, tiếng rau củ xèo xèo trên bếp hiện rơ h́nh ảnh của bố và nụ cười của anh. Chỉ thoáng qua rồi biến mất sau bờ vai rắn rỏi Nam đang đứng cạnh tôi. Anh quay sang lau nhẹ những giọt mồ hôi ướt lấm tấm trên trán tôi . “Em mệt th́ nghỉ đi, chỗ này để anh làm”. Ở chiếc ghế mây cũ kỹ gần gian bếp, Nấm háo hức . “Anh Hai, chị An, em đói bụng quá !”.Tôi nh́n Nam, mỉm cười, quên cả mệt nhọc.

Những ngày tháng có Nấm giống như niềm vui mang đến cho tôi cái không khí một gia đ́nh. Nấm hồn nhiên, đơn giản và vô cùng đáng yêu. Dường như tuổi của Nấm chưa đủ lớn để hiểu hết nỗi đau mất mẹ. Cũng như tôi, cả anh và Nấm đều đă trải qua một giai đoạn mất mác t́nh thân nhưng sau đó lại là sợi dây kết nối vững chắc cho những mảnh ghép không c̣n nguyên vẹn. Có lần tôi đón Nấm ở trường về .Trên đường đi, em cứ ngân nga bài hát cô giáo vừa mới dạy. “Ba là cây nến vàng. Mẹ là cây nến xanh. Con là cây nến hồng. Ba ngọn nến lung linh .Thắp sáng một gia đ́nh”. Làm tôi suy nghĩ măi. Giá như Nấm c̣n có mẹ…
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #35 on: October 31, 2022, 10:35:38 am »
Ngày…tháng…năm…

Thời gian là thứ không thể quay lại, không thể níu kéo. Những tưởng câu chuyện của tôi và Nam sẽ trôi qua một cách b́nh lặng, nhưng t́nh yêu nào mà không có sóng gió, nứt găy. Mấy ngày gần đây Nam rất kỳ lạ, anh lạnh lùng xa cách, đă không c̣n tŕu mến như tôi thường thấy. Mỗi tối, tôi vẫn giữ thói quen ngồi dưới gốc mận chờ anh về rồi mới đi ngủ, anh thường về muộn, đến cái nh́n c̣n khó khăn nữa là bảo anh đối mặt với tôi. Lúc đó tôi đọc được trong đáy mắt anh gần như là nỗi u uất, xa xôi mà buồn lắm .Tôi không hỏi, chỉ không muốn lại làm anh phát khùng lên. Một buổi tối, khi thấy tôi ngồi trước hiên nhà hai tay ôm vai, Nam đă tức giận. Đó là lần đầu tiên chúng tôi to tiếng với nhau.

 “Sao em lại thế. Đến bao giờ mới làm người khác thôi lo lắng hả ? Có biết ngoài kia trời lạnh lắm không ?”

“Em chờ anh về.”

“Chờ anh làm ǵ. Lỡ một ngày anh biến mất, anh rời xa em măi măi th́ sao.”

Tôi biết không dưng mà anh nói ra câu này. V́ tôi đă từng tin vào t́nh yêu của anh như tin vào một điều ǵ đó đẹp đẽ, thiêng liêng, v́ mọi thứ là có thật.

“Anh không sao, đừng bận tâm v́ anh. Em hăy sống tốt và hạnh phúc, bây giờ, cả thời gian sau này nữa. Anh chỉ mong như vậỵ”
Nam lặng lẽ bước vào nhà .Từ đằng sau tôi mới thấy bóng anh thật cô độc, là anh hay chính tôi nhận ra sự thay đổi kỳ quặc này .Tôi luôn muốn nói với Nam rằng tôi không thể sống mà thiếu anh, cũng chẳng đủ can đảm để vượt qua ranh giới trước mặt anh mà nói lời tạm biệt. Như bố và anh trai, hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời tôi đă từng làm .T́nh yêu vào một khoảnh khắc nào đó đều khiến con người ta có cảm giác sợ hăi, đớn đau. Nhưng tôi mặc định, khi cho đi th́ cần chi nhận lại. Miễn là Nam thấy vui và hạnh phúc mỗi ngày, với tôi như thế là đủ.

Tháng 4, thành phố luôn ở trạng thái ngột ngạt, nóng bức. Gió thổi khô rát .Từ ngày Nam lang thang trong mớ cảm xúc dài loằn ngoằn của anh, tôi cũng không biết ḿnh đang trôi về đâu. Nam bảo tôi hăy quên anh đi .”T́nh yêu đơn giản vậy sao anh, nói quên là quên được. C̣n bao yêu thương của em và anh trước giờ, em biết cất vào đâu đây.” Điều ǵ làm anh thay đổi. Nhắm mắt đă qua một mùa, tôi nhận ra vào một buổi sáng lá mận trước hiên nhà đang từ từ chuyển sang vàng, mùa Thu sắp về rồi.
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #36 on: October 31, 2022, 10:37:37 am »
Ngày…tháng…năm…

Nam không phản ứng khi tôi nói với anh chuyến đi phượt dài ngày tận Tây Nguyên, chỉ có nụ cười nh́n tôi buồn thảm mà xót xa .

“Hăy để anh lại được nắm tay em, một ngày nào đó. Anh không hứa sẽ đi cùng em hết cuộc đời nhưng anh hứa sẽ yêu em bằng tất cả giọt mưa trong đời cộng lại. Đừng buồn, nỗi đau nào rồi cũng qua thôi, em à.”
Cái ôm của Nam rớt trên bờ vai tôi chật cứng .Tôi và Nam đúng là một nhân duyên kỳ lạ. Có lần, ngồi một ḿnh trong gian bếp nhà anh, ḷng tự hỏi, nếu không gặp anh cuộc đời tôi sẽ thế nào. Nhưng măi vẫn chưa t́m được câu trả lời. Cho đến hôm nay, khoảnh khắc an lành có Nam ở bên, tôi đă mong nó đừng trôi qua, v́ thật ḷng chưa có giây phút nào bên anh mà tôi mong nó trôi qua.

Bầu trời giữa mùa, nắng không quá gay gắt chỉ oi nồng một chút vào ban trưa về chiều đă dịu mát lại .Tôi xốc ba lô lên và đi.

Chuyến đi dài hơn 300km đường bộ, không đếm nổi số km đường nhớ. Có lẽ đây là khoảng thời gian để tôi t́m ra câu trả lời chính xác tuyệt đối cho ḿnh. Krong Ana, buôn làng thuộc miền rừng núi Cao Nguyên cũng là quê ngoại tôi .Trong cái nắng chiều bước khấp khởi trên con đường đất đỏ, thật kỳ lạ, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Nam, tôi nhớ Nam khủng khiếp, về những năm tháng ở bên anh và trái tim ngốc nghếch vẫn cứ tin vào t́nh yêu của anh. Dù không biết anh có cùng cảm giác này với tôi không ?
Like Like x 2 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 371
Re: truyện ngắn mỗi ngày
« Reply #37 on: October 31, 2022, 10:38:01 am »
Ngày…tháng…năm…

Tôi bước dọc bờ biển. Một ḿnh. Hai ngày trước điện thoại Nam gọi đến .Thỉnh thoảng Nam hay gọi để hỏi xem ngày hôm nay của tôi thế nào, có ǵ vui không và cuối cùng luôn kết thúc bằng một câu nói.”Em giữ sức khoẻ. Nấm nhớ em nhiều lắm đấy”. Tôi thấy ḷng đủ đầy khi h́nh dung khuôn mặt Nấm cười trong veo. “Là Nấm nhớ em. C̣n anh, anh có nhớ em không”. Tôi định hỏi Nam vậy, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Tiếng sóng biển ầm ầm, ù ù. Cát trải dài dưới chân tôi ấm nóng.

Đi. Về. Gặp gỡ. Chia xa. Rốt cuộc cũng dừng lại trong cuộc hành tŕnh của tuổi trẻ, của sự tự do .Tôi đă đi mải miết những ngày dài qua từng con đường đất đỏ Tây Nguyên, đă ch́m sâu vào những cơn sóng biển, nghe muối mằn mặn nằm yên trên bờ cát nhưng không biết ḿnh đă đặt chân đến mảnh đất t́nh yêu chưa. Đôi khi muốn t́m một dáng h́nh thân quen mà chỉ thấy lạc lơng, vô định.

…Tôi ngồi bên khung cửa sổ, nh́n bầu trời đang dần về đêm. Nam ôm tôi nồng ấm, từ phía sau. Lâu lắm rồi tay tôi lại chạm tay anh, từ khi căn bệnh nan y khiến anh cô độc trong cuộc sống này.

“Anh xin lỗi, những ngày qua làm tổn thương em nhiều .Thật sự anh không biết ḿnh đúng hay sai nữa. Nhiều đêm Nấm gọi tên em trong giấc mơ, rồi tưởng là mẹ anh, đó là lần đầu tiên anh lại được nghe một điều đẹp đẽ đến vậy. Hứa với anh một chuyện, được không em ? “

“Là v́ Nấm… “

“Nếu một ngày nào đó anh không c̣n bên cạnh em và Nấm nữa, em đừng bỏ rơi Nấm. Anh tin em sẽ mang lại hạnh phúc cho Nấm, điều mà anh không làm được.”
“Em yêu Nấm, anh à. Em sẽ sống tốt v́ Nấm.”

Nam nh́n tôi cười an yên, như thể nói ra điều này đă giúp anh thoát khỏi cái hố sâu thăm thẳm, nỗi cô đơn giày ṿ hằng đêm.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm tháng, tôi nhận ra gian bếp nhà anh vẫn ấm áp và sáng đèn, như đang chờ một nụ cười trở lại. Nấm chạy đến ùa vào ḷng tôi.

Hạnh phúc dường như không c̣n xa.
Hạnh phúc ở đâu đó trước mắt tôi, về một gia đ́nh nhỏ, thương yêu.
Like Like x 1 Love Love x 1 View List