Tôi vẽ nguệch ngoạc lên tay anh .”Có anh bên cạnh, em nhất định sẽ sống tốt”. Tôi hứa với anh. Không đơn giản v́ niềm vui trở lại mà hơn bao giờ hết anh là thương yêu duy nhất trong tôi, nhiều đến thế, vững chắc đến thế. Yêu một người thật kỳ lạ, lại không thể nào lư giải được, giống như tôi đă từng gặp anh từ một nơi rất quen thuộc trong tiềm thức, chất đầy kho cảm xúc. Và sau đó là nhớ suốt cả những quăng ngày dài.
Yêu anh, tôi càng thương Nấm nhiều hơn .Tôi dành thời gian mỗi chiều đón Nấm ở trường tiểu học về, rồi chuẩn bị bữa cơm tối với Nam. Anh đặc biệt khéo tay, biết cả tôi thích ăn món ǵ, hợp khẩu vị nào. Nh́n anh đứng trong một góc chật hẹp của gian bếp, đeo tạp dề và lúi cúi chiên xào, cảm giác này đă lâu lắm rồi tôi mới gặp lại. Như ngày xưa tôi đă từng làm việc ấy mỗi chiều với bố và anh trai, tiếng rau củ xèo xèo trên bếp hiện rơ h́nh ảnh của bố và nụ cười của anh. Chỉ thoáng qua rồi biến mất sau bờ vai rắn rỏi Nam đang đứng cạnh tôi. Anh quay sang lau nhẹ những giọt mồ hôi ướt lấm tấm trên trán tôi . “Em mệt th́ nghỉ đi, chỗ này để anh làm”. Ở chiếc ghế mây cũ kỹ gần gian bếp, Nấm háo hức . “Anh Hai, chị An, em đói bụng quá !”.Tôi nh́n Nam, mỉm cười, quên cả mệt nhọc.
Những ngày tháng có Nấm giống như niềm vui mang đến cho tôi cái không khí một gia đ́nh. Nấm hồn nhiên, đơn giản và vô cùng đáng yêu. Dường như tuổi của Nấm chưa đủ lớn để hiểu hết nỗi đau mất mẹ. Cũng như tôi, cả anh và Nấm đều đă trải qua một giai đoạn mất mác t́nh thân nhưng sau đó lại là sợi dây kết nối vững chắc cho những mảnh ghép không c̣n nguyên vẹn. Có lần tôi đón Nấm ở trường về .Trên đường đi, em cứ ngân nga bài hát cô giáo vừa mới dạy. “Ba là cây nến vàng. Mẹ là cây nến xanh. Con là cây nến hồng. Ba ngọn nến lung linh .Thắp sáng một gia đ́nh”. Làm tôi suy nghĩ măi. Giá như Nấm c̣n có mẹ…