+-

Recent Topics

Cái lợi và hại của Tôn giáo by tuyetvan
Today at 09:36:45 am

Tại sao ?? by MHTL
Today at 06:35:15 am

Chữ Tin nơi người Công giáo by MHTL
Today at 06:20:02 am

Hỏi Bee by MHTL
Today at 05:50:42 am

Hát Cho Nhau Nghe by Bee
Today at 01:39:20 am

Giải thích by Bee
Today at 12:26:20 am

Món Ăn Người Hoa : Hoành Thánh by MHTL
April 19, 2024, 11:23:21 pm

Tin NÓNG by MHTL
April 19, 2024, 10:17:18 pm

Muốn khoẻ mạnh cần phải ... by MHTL
April 19, 2024, 10:07:23 pm

Góp ư về Kinh Thánh qua góc nh́n của TLTV by MHTL
April 19, 2024, 07:58:59 pm

Thiên nhiên dịu vợi by River Rose
April 19, 2024, 06:25:03 pm

Một góc buồn !!! by lamdzuyen
April 19, 2024, 04:28:56 pm

Tự sự... by Tử Quân
April 19, 2024, 04:18:02 pm

Trả nghiệp/Chuyển nghiệp, cái nào nên làm trước by MHTL
April 19, 2024, 04:10:45 pm

Xin chào Nick MHTL by MHTL
April 19, 2024, 04:04:00 pm

Nhờ by Tử Quân
April 19, 2024, 03:08:08 pm

Thầy Giêsu phải chịu bao nhiêu roi đ̣n trong cuộc tử nạn trên Thập Giá? by River Rose
April 19, 2024, 01:17:24 pm

Đường con theo Chúa by River Rose
April 19, 2024, 12:53:11 pm

Nhac Thanh Ca by Bee
April 19, 2024, 12:13:15 pm

Nhạc by Bee
April 19, 2024, 11:59:30 am

Góc riêng tư by Quốc Dũng
April 19, 2024, 08:51:07 am

T́m Đạo trong các tôn giáo ngày nay by MHTL
April 18, 2024, 09:26:09 pm

Nhạc Đạo Công Giáo by MHTL
April 18, 2024, 06:31:25 pm

Khắc Phục Tại Nhà - Home Remedies by Tử Quân
April 18, 2024, 04:12:30 pm

Tôi có cảm giác ... by Tử Quân
April 18, 2024, 02:30:15 pm

Muốn ăn th́…. by River Rose
April 18, 2024, 11:24:36 am

Christianity 201 by tuyetvan
April 18, 2024, 10:36:31 am

Christianity 401 by tuyetvan
April 17, 2024, 11:00:42 pm

Tin Đó Đây ...Đây Đố : Trao Gửi Yêu Thương by Bee
April 17, 2024, 03:11:56 pm

Sự thật by Tử Quân
April 17, 2024, 10:31:20 am

Author Topic: Ḍng nhật kư  (Read 908 times)

0 Members and 1 Guest are viewing this topic.

Offline Phương Vy

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 365
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #15 on: August 28, 2021, 11:33:43 am »

Con gái nhà ai mà vừa xinh đẹp, vừa duyên dáng, có nụ cười tươi như hoa.

Phương Vy rất thích các bài viết sis Jasmine mang về QHX.

Rất mong được đọc thêm những bài viết tương tự.
Hăy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu (tcs)
Like Like x 2 View List

Offline VươngVấn

  • Hero Member
  • *****
  • Posts: 994
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #16 on: August 28, 2021, 03:55:53 pm »
Họp mặt -t́m bạn 4 phương


Ôi chao, phải nói nh́n bàn đồ ăn mà thèm, .. thật là thịnh soan và đầy đủ quá ... Nào là cơm gà Hải Nam, Ḿ Xào, Thịt Quay, Cả Ri Bánh Ḿ, Bánh Bèo ... ??

Yummy ... Và rượu nữa chứ ...
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #17 on: August 29, 2021, 01:42:54 pm »
T́nh cờ gặp lại nhau


Một chiều mưa đầy, nghe bài t́nh cờ gặp lại nhau của ca sĩ Thái Châu, lại nhớ về người, dù cuộc gặp gỡ năm trước không phải t́nh cờ...

***

- Em mà bỏ anh, anh sẽ đi tu

- Trời trời, ǵ vậy cha nội, tưởng chỉ bà Lan bă mới đi tu, ông là đàn ông sao nói ghê vậy cha. Phạt cái tội nói bậy phải cơng em xuống núi.

Nói chơi vậy mà anh cúi xuống cơng thiệt , mặc cho em đấm vào lưng anh th́nh thịch v́ sợ té, đường hẹp, dốc sỏi và tối, trăng khuyết trên đỉnh trời không đủ sáng bước chân anh.Đó cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng em đi chùa với anh, dù rằng trước Đức Phật anh đă cầu mong em và anh măi măi bên nhau.

Nha Trang nơi kết nối tụi ḿnh. Khi đó em đang chạy trốn khỏi quá khứ không vui sau một lần đổ vỡ ở tuổi 23. Anh đă đến với em như một định mệnh. Em đă khổ sở đắn đo, giằng xé trước việc có nên nhận lời thương anh, khi anh c̣n quá trẻ để đủ sức cùng em vượt lên định kiến xă hội và rào cản gia đ́nh. Rốt cuộc em đă thua trước sự kiên tŕ của anh. Em nhắm mắt yêu và bất chấp.




Ngày đầu tiên anh dẫn em về gia đ́nh ra mắt, anh biểu tạm thời ḿnh lấy ḷng ba má rồi từ từ anh nói sau. Chắc ba má sẽ thương em thôi. Tin anh đi. Dù rất khó chịu khi ba má hỏi về hoàn cảnh mà em không dám nói, nhưng em không biết làm ǵ khác. Ba má rất quư mến em, sau vài lần ba má đ̣i mang trầu cau tới rước em về. Tụi ḿnh cứ hẹn lần hẹn lựa tới ba năm sau.

Anh làm nghề biển. Lênh đênh đêm ngày trên sóng nước . Em ở đất liền đi làm và chờ đợi. Sợ em buồn đêm nào anh cũng gọi và hát cho em nghe, tới khi em giả vờ ngủ anh mới tắt máy và không quên nói câu vợ anh ngủ ngon, ráng đợi anh thêm thời gian nữa, nếu ba má không chấp nhận, ḿnh cũng đủ sức nâng đỡ nhau lúc ra riêng, anh thương em rất nhiều, sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em.Em đă khóc v́ thương, v́ vui sướng, cái cảm giác đó sau này và măi măi em sẽ không t́m thấy được bất cứ nơi đâu.

Mỗi chuyến đi xa về tụi ḿnh cùng rong ruổi bên nhau, buổi chiều anh nấu những món em thích hai đứa ăn, rồi rủ em ngồi trên thúng cho anh chèo đi lanh quanh trên biển, anh chở em tới chỗ mấy anh em nuôi tôm hùm, em tựa đầu trên mạn thúng và cảm nhận hạnh phúc. Đêm khuya gối đầu bên vai anh ngồi trên cầu cảng nh́n trăng trên biển, và nghe tiếng sóng vỗ dưới chân sau buổi nhậu cùng với bạn bè. Ba năm chưa khi nào anh khiến em đau ḷng, chỉ có em thỉnh thoảng hay kiếm chuyện hờn giận vu vơ cho anh dỗ. Ví như em không cho anh đi lặn v́ có lần anh suưt ngột v́ bị trục trặc ống dẫn khí mà anh cũng lén làm v́ muốn kiếm thiệt nhiều tiền nuôi dưỡng tương lai. Anh hay nói cuộc đời có bao nhiêu không đủ để ḿnh thương sao c̣n hoang phí hả em. Dường như mỗi phút giây anh đều trân trọng.

Người ta nói vợ chồng với nhau là duyên là nợ, vậy ḿnh gặp nhau thương nhau là cái ǵ. Đó là câu hỏi mà cả đời này em không có câu trả lời cho vừa ḷng, để lúc không c̣n nhau thế này em có cái lí do để mà thôi dằn vặt.

Tám năm trời em lánh xa anh, tám năm trời anh ṃn mỏi kiếm t́m, đợi chờ, hi vọng. Em là người đàn bà tàn nhẫn nhất thế gian. Em muốn anh nghĩ thế cho anh bớt đau, bớt hận.

Sau cái đêm liên hoan ở công ty về em đă mượn hơi men mà thú nhận với má anh sau những ngày giằng vặt và lừa dối. Mà cũng ngộ thiệt, đă say mà phải uống lưỡi cả trăm lần mới thốt ra nổi cái câu:"má ơi, con xin lỗi, con là người đă từng có một lần dang dở và có một đứa con riêng, con không dám nói với má, con lừa dối má và cả gia đ́nh, ḍng họ"

Giây phút đó em nghe má chết lặng, cái đoạn im lặng khủng khiếp đó như dài vô tận. Em đă cấu nát đùi ḿnh để lấy hết dũng khí nói ra.

Rồi em bật khóc, khóc đến không thở nổi. Bên kia má cũng khóc. Má nói:"sao con lại thế, sao tụi mày lừa dối ba má. Giờ cả họ hàng, cô bác ai cũng biết rồi, sao má đối diện với họ, và má phải ăn nói với bên nội nó ra sao đây hả con, c̣n ba mày nữa, nghĩ tới đó thôi má đă không thể. C̣n thằng Hải nữa, tương lai nó nữa, sao có thể..." Tới đó th́ em im lặng , cái kiểu không thể mở miệng ra nói thêm , giải thích thêm nữa, nó dồn nén lại như cái cây bị sợi dây quấn chặt, teo dần, bức bối và ức nghẹn

Má lại nói:"Má rất thương con, nhưng má xin lỗi con, nếu con cũng thương má xin con hăy chia tay với nó. Thêm bữa má coi thầy rồi , thầy nói hai đứa lấy nhau thằng Hải sẽ chết con ơi, nếu không chết sẽ sống với nhau trầy trật cả đời. Má nói th́ nó gạt lời má, nó nói nó không bỏ được. Má biết nó thương con giờ nói sao nó cũng không bỏ được, má chỉ trông vào con thôi.

Em lại im lặng, nỗi im lặng ch́m sâu trong vũng nước mắt của sự tuyệt vọng. Giây phút đó ḷng tự trọng và cả t́nh thương dành cho má cho anh đă khiến em đồng ư.

Em quên anh bằng cách ngu ngốc và trẻ con nhất, em chọn những cơn say, và nhí nhố với bạn bè, rồi đêm về tự khinh bỉ, nguyền rủa ḿnh tồi tệ.Em đă nói lời chia tay cụt ngủn và tàn nhẫn đến mức khiến anh không thể để ḿnh tỉnh rượu trong suốt một tháng trời. Anh t́m em trốn, anh gọi em khóa máy. Em chỉ nói ḿnh không hợp em lỡ thương người khác rồi.Lí do đó sao làm thỏa măn một trái tim yêu và tin tưởng em nhiều như thế.

Em im lặng, bỏ số, và bỏ đi nơi khác lập nghiệp. Những ngày quá nhớ anh em đă dùng số lạ gọi tới, chỉ cần nghe giọng anh alo ngắn ngủn và bực bội tắt máy khi em nín thở và im lặng v́ sợ bị anh phát hiện. Chỉ vậy thôi mà em vui biết chừng nào. Đêm thèm anh ca cho em nghe, thèm những câu anh nhắc nhở mỗi tối đến cháy ruột gan

Tây Nguyên mùa mưa dai dẳng và buồn đứt ruột. Người ta nói thời gian làm t́nh yêu phôi phai mà em bao nhiêu năm rồi vẫn thế, chỉ là nổi nhớ đè xuống sau những bộn bề cơm áo, rồi tới khi bắt gặp một h́nh ảnh thân quen, một ánh mắt hay tướng người giông giống, hoặc một bài hát ngày xưa anh hay hát, nổi nhớ lại trỗi dậy da diết và bần thần cả ngày.

Có lần em gặp đứa bạn của anh ở Sài G̣n , nó nói anh vẫn ở vậy, ít nói ít cười, dù má và mấy đứa em mai mối bao nhiêu người anh cũng lắc đầu bỏ đi. Em xót lắm, nhưng dặn ḷng không được mềm yếu, chắc anh cần thêm thời gian nữa. Em bấm bụng thương anh.

Khánh Ḥa năm trước mùa mưa băo, nghe đài báo có ghe thuyền mất tích, mấy người đi biển bị băo nhấn ch́m, em đứng ngồi không yên suốt ngày chờ tin báo đăng coi thử có chút manh mối ǵ về anh không, em gọi số máy anh không có ai trả lời.Ruột gan em như lửa đốt. Em quyết định ra đảo t́m anh. Má đứng phía trong cầu cảng với mấy cô trong xóm, thấy em má sửng sốt nh́n, em ngại ngùng chào. Má dẫn em vào nhà nghe tiếng khóc trẻ con từ ngoài sân. Em chưa kịp hỏi ǵ th́ thấy anh ngoài giếng loay hoay phơi tă con nít. Phía trong nhà có tiếng cô gái trẻ chào em, em cố mỉm cười trước t́nh cảnh đó.Nước mắt một thằng đàn ông lăn xuống má, anh khóc và ôm em trước mặt má và cô ấy. Em khóc, má khóc. Em đă đến muộn mất rồi. Anh đă cưới cô ấy được 1 năm, trong lần đi dạo và t́nh cờ gặp, bởi cô ấy có nụ cười giống em nên quen nhau chưa tới 1 tháng anh vội vă cưới liền v́ sợ tỉnh ra anh đổi ư.

Tự nhiên em thấy giận ḿnh ghê gớm, em đă sai khi trở lại chuyến này, lẽ ra em nên vĩnh viễn biến mất. Em quay về bến đ̣ đợi chuyến muộn trở lui. Gió biển thốc vào ḷng nghe mặn đắng. Má tiễn em bằng một cái ôm , má nói con rất tốt, má hi vọng con t́m được người yêu con và lo cho con. Ḷng má vẫn thương con rất nhiều. Em chưa bao giờ giận má. Chỉ buồn v́ ḿnh gặp nhau luôn sai thời điểm. Anh hứa sẽ sống có trách nhiệm với vợ con, để sự hi sinh của em trọn vẹn sau khi nghe má nói hết chuyện của ngày xưa.

Chuyến đ̣ lẫn vào hoàng hôn đỏ quạch như đôi mắt em lúc này. Đó cũng là chuyến đ̣ cuối cùng vùi chuyện t́nh tụi ḿnh theo bọt sóng. Rồi ḿnh sẽ sống với sự lựa chọn của ḿnh cho xứng đáng phải không anh. Em xin gởi t́nh này ở lại. Để bước về phía bờ, ḷng nhẹ tênh như con thuyền vừa đi qua giông băo.

Lê Hạnh
Like Like x 2 Love Love x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #18 on: August 29, 2021, 01:45:20 pm »
Con gái nhà ai mà vừa xinh đẹp, vừa duyên dáng, có nụ cười tươi như hoa.

Phương Vy rất thích các bài viết sis Jasmine mang về QHX.

Rất mong được đọc thêm những bài viết tương tự.

Mang về biết có người vào đọc chung Jasmine rất vui !
Sis Phuong Vy tên đẹp lại rất dễ mến .
Love Love x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #19 on: August 29, 2021, 01:47:26 pm »


Gă thật hy vọng ḿnh vẫn là chàng thiếu niên hào hoa mạnh mẽ của tám năm trước, cố chấp và không quan tâm tới tất cả; gă cũng từng tin rằng cả đời ḿnh sẽ giữ măi t́nh yêu cuồng nhiệt mà vô vọng ấy…

nhưng, tất cả mọi thứ, rốt cuộc vẫn dần nhạt nḥa đi với thời gian. Lạ một điều là, gă không hề cảm thấy khó chịu trước sự tan dần của t́nh cảm này, cũng không áy náy v́ ḿnh đă bỏ cuộc.

Th́ ra, cho dù là t́nh cảm sâu sắc nhất trong đời, chung quy cũng không chống lại nổi thời gian.

Thất Da Tuyết - Thương Nguyệt
Like Like x 1 Agree Agree x 1 Love Love x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #20 on: August 29, 2021, 02:02:05 pm »


Đa số mọi người tiêu phí thời gian và sức lực vào việc đi đường ṿng để tránh các vấn đề hơn là t́m cách giải quyết chúng

by Henry Ford
Like Like x 2 Agree Agree x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #21 on: August 29, 2021, 02:05:23 pm »
Bầu trời sau cơn mưa

V́ công việc khá bận rộn nên tôi ngủ rất ít. Có khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai đến ba tiếng đồng hồ. B́nh thường khi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ra bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh kỳ lạ. Vậy là cơn buồn ngủ không kéo đến, tôi ngồi dậy lưng tựa vào thành giường ngắm sắc màu rực rỡ của bầu trời ngoài kia. Giống như một tấm lăng kính được gột rửa hết những giọt nước mưa trở nên sáng sủa lấp lánh, mang theo vẻ đẹp tinh khôi và ẩm ướt.

Đó là khoảng thời gian an yên của tôi. Sáng sớm có gió lạnh lùa vào qua khe cửa kèm theo mùi hương thanh khiết của những hạt sương mai trong suốt đậu trên từng nhánh cây. Ḍng xe ngoài phố mỗi lúc một nhiều, giai điệu của bài tập thể dục cất lên, tiếng bước chân rồi tiếng người tíu tít tṛ chuyện. Một ngày mới lại bắt đầu. Khoảng thời gian b́nh lặng ấy mang theo những nấc thang buồn bă và u ám, tất cả trôi qua chỉ trong tích tắc.

***



Tôi vào bếp pha một cốc cà phê, hương vị sóng sánh, nóng hổi quyện cùng những bản nhạc không lời của Francis Goya. Tôi uống cà phê thay cho bữa sáng rồi đi giặt quần áo, phơi trên giá phơi đồ ngoài ban công dưới ánh mặt trời. Vài giọt nước li ti nhiễu xuống, tạo thành những chấm tṛn trên ban công. Những chấm tṛn ấy lập tức khô ráo bởi ánh nắng chói chang của buổi sớm mai.

Việc nhà xong xuôi, tôi đến công ty bằng xe buưt. Suốt dọc đường, ngồi trong xe ngắm nh́n những tán lá xanh mướt lay động trong gió, trong ánh nắng chan hoà.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một cái đêm đă buông xuống. Buổi tối, tôi thường mất ngủ, sinh ra ảo giác, cứ nghĩ người đó vẫn c̣n đây, chưa hề đi đâu xa và cùng tôi tṛ chuyện thoải mái. Căn pḥng nóng hầm hập, tôi bật điều hoà rồi quấn ḿnh trong tấm chăn to sụ, cảm giác cơ thể giống một con mực được đặt trong tủ lạnh vậy.

Tôi dường như mang hai tính cách trong người. Ban ngày nói cười hồn nhiên, chỉ khi đêm xuống lại trở về con người sắc lạnh. Luôn làm những việc cô đơn. Chẳng hạn như viết nhật kư, nghe nhạc với âm lượng rất nhỏ, cố gắng giữ b́nh tĩnh nhưng vẫn thấy ḷng dậy sóng và rơi nước mắt một cách lặng lẽ. Khi lục lại những tấm ảnh cũ, tôi vẫn thường khóc như thế. Lúc đối diện với người lạ từng yêu, tôi đă cười rất ngọt ngào, rất tươi tắn. Mà chẳng hiểu v́ sao.

Một buổi chiều oi nồng, tôi cùng bạn bè đến cửa hàng băng đĩa thành phố mua hơn mười đĩa nhạc của Boney M. Thời tiết khá nóng. Trán tôi đổ mồ hôi. Ngay lúc này âm nhạc là phương thuốc trị dứt mọi đau khổ và ảo giác. Tôi nghe nhạc mọi lúc mọi nơi, nghe rất nhiều đĩa CD khác nhau. Chỉ cần đâu đó vang lên giai điệu bất kỳ của ca sĩ hay nhóm nhạc nào, tôi đều t́m mua. Có khi tôi nghe những bản ballad của Sam Smith, có lúc lại là Biffy Clyro. Thật kỳ diệu, rock cuồng nhiệt, mạnh mẽ, rock bao bọc lấy con người tôi, những lúc như vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu và an toàn.

Tối cùng ngày, nửa đêm tôi chợt thức giấc bật máy tính lên mạng. Tôi đăng nhập tài khoản vào Instagram. Đám bạn trên thế giới ảo của tôi vẫn c̣n thức. Peter, một bạn nam sống ở nước Pháp xa xăm vừa đăng bức h́nh anh chụp cùng ḍng sông Seine thơ mộng. Anh đứng trên cầu tạo dáng khoe nụ cười rạng ngời. Có rất nhiều người like và comment. Anh vốn là hoà đồng, cởi mở nên rất dễ kết bạn. Tôi nói với anh rằng tôi không ngủ được, không rơ nguyên nhân. Peter nói giờ này ở bên anh đang là buổi chiều ánh nắng hanh hao. Anh ngồi online gần khung cửa sổ. Từ cửa sổ pḥng anh trông ra là ánh tà dương rớt trên ḍng sông xanh trong in bóng những hàng cây dài thẳng tắp. Vài chiếc thuyền chầm chậm trôi. Người người tản bộ dọc bờ sông. Không hối hả. Không bon chen. Cuộc sống điềm nhiên, phẳng lặng. Tôi không thể h́nh dung ra nổi anh trong giờ khắc tuyệt dịu ấy.

Peter là nhà văn, anh viết rất nhiều truyện ngắn đăng báo. Anh trải qua một mối t́nh không mấy trọn vẹn. Có lần tôi gửi cho anh một tấm ảnh tôi chống cằm ngồi bên ô cửa, mắt nh́n lơ đễnh. Anh nói anh thích bức ảnh đó, nhất là đôi mắt mang ưu sầu kia. Tôi hỏi anh có thể đoán được người khác mang tâm sự qua ánh mắt hay sao. Anh nói, dù em có che đậy thế nào th́ đôi mắt không biết nói dối. Tôi kể cho anh nghe tôi đă từng hạnh phúc ra sao. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng dưng biến mất. Tựa như pháo hoa. Suy cho cùng thanh xuân của một người nằm trong thời khắc huy hoàng khi pháo hoa được bắn lên sáng ngời lấp lánh sau đó nhanh chóng lụi tàn, chỉ c̣n lại tro bụi rơi vụn vỡ.

Tôi vào nhóm chat. Một người quen thuộc trong nhóm vừa thấy tôi liền ngắt mạng. Có lẽ do hắn ghét tôi, hễ mỗi lần tôi vào pḥng chat là hắn lại out. Tôi không hiểu v́ sao hắn ghét tôi, ghét không lư do. T́nh yêu cũng vậy, yêu th́ cứ yêu vậy thôi. T́nh cờ, bạn gặp một người điển trai trên phố, bạn phải ḷng anh ta ngay từ lần gặp đầu tiên. Bạn nh́n theo anh ta, giữa phố đông nhộp nhịp, đầy khói bụi. Khi anh ta lướt qua bạn, chỉ cách vài milimet, bạn thấy tim ḿnh đập th́nh thịch trong lồng ngực. Vẫn không đủ can đảm để bắt chuyện. Rồi anh ta đi mất hút. Không bao giờ gặp lại nữa.

Nỗi ghen ghét đó làm tôi nhớ lại hồi tôi mười hai tuổi bị sâu răng cần phải nhổ ngay lập tức. Tôi bị tiêm thuốc mê và nha sĩ dùng đồ nghề nhổ chiếc răng sâu ra khỏi khuôn hàm tôi. Khi thuốc mê hết tác dụng, cảm giác đau ê buốt ngấm dần vào cơ thể, từng chút từng chút một khiến tôi thấy khó chịu. T́nh yêu cũng giống như chiếc răng sâu, đă hư hỏng, đă vỡ vụn th́ không nên giữ lại làm ǵ.

Vết thương trong tôi qua ngày tháng trở nên mơ hồ, không định h́nh. Tôi chỉ nhớ được một vài phân cảnh trong cuộc t́nh chóng vánh của ḿnh. Một vài khoảnh khắc vô vị. Hôm đó tôi ở trên sân thượng của một toà cao ốc ngắm những vạt mây trên bầu trời trôi yên ả. Toà nhà cao chót vót. Xe cộ phía dưới như những chấm nhỏ di động. Ở trên đây gió thổi rất mạnh đến mức làm mái tóc tôi bay phần phật như đang hoà lẫn cùng những đám mây trên kia. Nhưng tôi chưa kịp hưởng trọn khoảng trời riêng tự do th́ nhanh chóng bị đuổi. Bảo vệ của toà nhà nói tôi hăy đến công viên. Công viên vào lúc chiều tàn người đông vô kể, trẻ con nô đùa mà tôi th́ lại không thích không gian ồn ào đành đến một quán bar gần đó.

Trong quán bar tối om om, tất cả những vị khách vây quanh một ảo thuật gia. Anh ta bảo ai có thể bước lên cùng anh biểu diễn màn ảo thuật tặng mọi người. Không có ai cả. Anh ta chỉ vào tôi rồi đặt tay ḿnh lên tay tôi hỏi tôi có thấy hoặc cảm nhận ǵ không. Tôi lắc đầu, tôi không thấy cũng không nghe hay cảm nhận được ǵ.

Phía bên sân khấu của quầy bar có rất nhiều người nhảy nhót. Tiếng nhạc xập x́nh. Ánh đèn nhấp nháy. Mùi nước hoa nồng nặc toả ra chung quanh. Những cô gái mặc váy ôm sát người. Những chàng trai nhuộm tóc vàng hoe, trong mắt đầy dục vọng. Người đàn ông ảo thuật ban năy đột nhiên cầm tay tôi, kéo tôi đi xuyên qua biển người. Bàn tay anh ta vững chắc, to lớn bao trọn lấy tay tôi dù tôi có phản kháng cũng không thể.

Chúng tôi đi xuống cầu thang. Bậc thang đầy ắp người lên kẻ xuống, hầu hết đều là thanh niên người nước ngoài. Chúng tôi chạy ra một ngơ vắng ở phía sau quán. Trung tâm mua sắm phát ra thứ ánh sáng chói loà. Có cô gái đứng đợi xe buưt ở bến. Có cậu bé đánh giày ngồi buồn thiu ngắm ḍng người qua lại. Có kẻ cơ nhỡ ngồi bên lề đường, ngửa tay xin tiền từ những người đi trên phố.

Tôi không đến quán bar đó thêm một lần nào nữa. Sự khoái lạc đến từ những con người xa lạ khiến tôi mang cảm giác rợn người. Nh́n thấy vỏ lon bia trên đường, tôi dùng hết sức giẫm lên, nó phát ra một thứ âm thanh tươi sáng. Đây là việc mà tôi thích làm. Bỗng chốc những khao khát mê đắm, ngôn ngữ khác biệt cả tiếng thổn thức của ḷng tôi bị âm thanh vỡ nát kia làm cho biến tan.

Đây quả nhiên là một thành phố sầm uất. Càng náo nhiệt lại càng lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đó phủ lên mọi nẻo đường. Tôi nghĩ là tôi đă yêu thành phố này mất rồi. Nó khiến tôi bơ vơ nhưng nó cũng giúp tôi mạnh mẽ hơn.

Tôi thích cái cảm giác trở về pḥng vào lúc một giờ sáng. Bước thật chậm lên cầu thang tối tăm. Cửa vừa mở, tôi bật đèn, nh́n quanh căn nhà trống trải rồi tắt phụt. Đi vào pḥng ḿnh, tôi mở cây đèn tṛn nhỏ trên bàn lên, chỉ đủ sáng một góc pḥng. Quá đỗi yên lặng, tôi nghe thấy tiếng gơ nhịp khe khẽ từ chiếc đồng hồ cũ, tiếng lá xào xạc ngoài sân, tiếng gió thổi vi vu bên hiên. Đêm dài dằng dặc. Nếu có ai đó ở đây cùng tôi tṛ chuyện thâu đêm th́ thật tốt biết mấy. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không đem bất kỳ ai vào pḥng này thêm một lần nào nữa. Nơi đây chỉ thuộc về riêng tôi. Tôi có thể ngủ, có thể viết nhật kư, có thể nghe những bản rock đương đại mà không sợ ai quấy rầy.

Có lúc tôi về nhà rất sớm. Có khi ở lại công ty tăng ca nên về rất muộn. Tôi c̣n nhớ đêm ấy tôi bước chân ra khỏi cổng công ty là hơn mười giờ khuya. Gọi điện thoại cho một người bạn, giờ này anh vẫn c̣n làm việc ở cơ quan. Tôi đến một cửa hàng nhỏ mua hai chiếc hamburger phô mai xanh và Latte. Nhân viên đang làm hamburger nên tôi phải ngồi đợi. Trên phố vào thời điểm này rất đông người qua lại. Đúng là một thành phố nhộn nhịp. Qua tấm cửa kính tôi trông thấy đôi t́nh nhân trẻ tay trong tay bước qua, hạnh phúc ngời ngời trong mắt họ. Những chiếc taxi phóng bon bon trên đường. Một vài chiếc mô tô đi băo. Tiếng ḥ hét át luôn cả tiếng c̣i xe gầm rú. Trên trời những v́ tinh tú trắng muốt cố gắng toả thứ ánh sáng thuần khiết xuống nhân gian. Trong giây phút đó cơ thể tôi đột nhiên bị đông cứng. Thời gian như ngưng đọng. Tôi không biết ḿnh đang ở đâu. Tôi muốn tôi phải ở một nơi nào đó, trong thành phố, nơi tôi từng hạnh phúc chứ không phải là ở tiệm bán hamburger.

Cảm giác tuyệt vọng kéo theo cả nỗi cô đơn dâng tràn. Tôi nghĩ ḿnh là một lữ khách đi ngang qua con đường này, lưu lạc tại thành phố này. Cuối cùng th́ tôi cũng đă dũng cảm chấp nhận sự thật. Một người qua đường.

V́ yêu nên mới chọn cách ra đi. Một người bạn thân trên mạng đă nói với tôi như vậy. Ngẫm lại tôi thấy người bạn này nói rất đúng. Có những t́nh yêu đau đớn và nhiều nước mắt như thế, không chứa đựng bất cứ niềm hạnh phúc hay sự ấm áp nào. Ra đi với một trái tim đầy ắp t́nh cảm cùng sự chân thành c̣n tốt hơn ở lại gặm nhấm từng nỗi buồn chẳng có cách nào vơi.

Tôi thích đứng dưới gốc cây khi bầu trời vừa dứt một cơn mưa. V́ nếu tôi lay động những tán lá, những hạt nước mưa sẽ bắn ra ướt tóc, ướt vai tôi. Khoảnh khắc đó tôi chợt nghĩ đến t́nh yêu, nhớ lại khuôn mặt tươi cười của anh, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi rồi nói tạm biệt và rời đi.

Bạn thân gửi một đoạn tin nhắn từ một người đàn ông cho tôi xem. Cô nói cô và anh ta đang quen nhau. Anh ta ở một thành phố rất gần nơi mà chúng tôi sinh sống. Thời gian rảnh rỗi, anh ta thường ghé quán bar gần nhà, đi lối cửa hẹp, ở đó có một chiếc bàn bida cỡ lớn. Có rất nhiều người nước ngoài ghé thăm. Những người này hẳn đến từ một vùng đất xa xôi rồi lạc chân tới đây, thường hay phán xét thành phố quá ồn ào và xô bồ...

Không hiểu v́ sao dạo gần đây tôi cứ hay thức giấc nửa đêm, có lẽ do tôi uống quá nhiều cà phê. Bên ngoài trời mưa. Âm thanh rất lớn, tiếng mưa gơ lộp độp trên mái nhà, chảy xuống khoảnh sân trước hiên rồi tràn ra mặt đất.

Tôi đắp chăn kín người, ngồi đối diện màn h́nh máy tính sáng trưng, đọc lại đoạn tin nhắn mà bạn gửi, không thể tin vào mắt ḿnh nó được viết nên bởi một chàng trai. V́ anh ta học tin học nên tôi nhờ anh lập cho ḿnh một trang web. Tôi trang trí giao diện của web rất bắt mắt, tải những bức h́nh lên đó và viết cả những ḍng entry ngắn. Anh vào xem để lại những lời b́nh luận dưới mỗi bài viết rằng anh thích những bức ảnh và những ḍng ghi chú của tôi. Đó là hồi ức.

Mắt tôi se cay, v́ đoạn tin nhắn đó, v́ những câu chữ, v́ một chuyện t́nh đă là quá khứ. Nhiều năm trước đây tôi uống rượu và hút thuốc lá nhưng giờ th́ không. Mấy thứ đó càng khiến con người tôi thêm tiều tuỵ và khổ sở. Tôi chỉ không ngừng... chạy mà thôi. C̣n nhớ rất rơ, buổi chiều chia ly, anh vừa quay lưng tôi cũng vừa quay gót. Tôi chạy, chạy măi, bởi v́ khi chạy nước trong cơ thể sẽ bốc hết. Nước không c̣n, th́ nước mắt sẽ không rơi nữa.

Nhớ lại phút giây đó tôi nghĩ nếu ḿnh rời khỏi thành phố này đến một miền quê hoặc một thung lũng th́ tôi vẫn có thể sống tốt mà không cần đến ai. Một trái tim đầy ắp nỗi cô đơn th́ sợ ǵ cô đơn. Có khi cô đơn chính là lăng quên. Tôi biết lăng quên không phải là biến mất, chỉ là không muốn nhớ về.

Bạn có hai vé xem phim, người yêu của bạn bận việc nên bạn rủ tôi đi cùng. Chúng tôi bước lên bậc thềm trước cổng rạp. Buổi tối gió thổi se lạnh. Trên nền trời đen kịt có hai chiếc phi cơ bay nhẹ nhàng, để lại vệt khói dài màu trắng phía sau đuôi tựa như chiếc cầu nhỏ bắc qua dải ngân hà rồi dần tan biến vào mây. Từng người lướt qua. Những căn biệt thự đứng sừng sững giữa ḷng thành phố. Những khuôn mặt tươi cười. Những cái siết tay ấm áp. Những ánh nh́n lănh đạm. Những bờ vai cô độc. Đủ mọi cảm xúc.

Tôi ngẩng đầu nh́n theo chiếc phi cơ đă bay rất xa. Vệt khói sáng ban năy chỉ c̣n lại một lớp rất mỏng tan ra thành từng mảnh rồi mất hút giữa biển sao sáng ngời. Tôi nhớ lại có một lần tôi đứng ở sân bay. Tại sảnh chính, có một chàng trai ngoại quốc dáng cao và gầy đang viết ǵ đó lên bưu thiếp. Tôi nh́n thấy những ḍng chữ tiếng Anh loạn xạ trên tấm thiệp. Anh ta mặc chiếc áo khoác gió màu nâu, đôi mắt màu nâu và mái tóc cũng màu nâu. Tôi không biết anh ta đang tiễn đưa ai đó hay chào đón họ về. Hoặc cũng có thể anh là người đi và để lại những nỗi mong nhớ cho người ở lại. Sân bay rộn lên những thông báo bằng đủ thứ tiếng. Tôi khoác ba lô, bước ra khỏi đại sảnh. Thành phố sáng sủa, bầu trời quang đăng chào mừng tôi quay về. Tôi nghĩ ḿnh sẽ ở lại nơi này. Không từ biệt ai thêm nữa.

Bạn nói bầu trời sau cơn mưa giống như gương mặt người đang hạnh phúc nhưng tôi th́ lại cảm thấy nó giống như một tấm lăng kính che đậy hết đau thương, gột sạch mọi ưu phiền trên thế gian.

Quách Thái Di
Like Like x 3 Love Love x 1 View List

Offline Phương Vy

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 365
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #22 on: August 29, 2021, 07:24:06 pm »

Th́ ra, cho dù là t́nh cảm sâu sắc nhất trong đời, chung quy cũng không chống lại nổi thời gian.

Thất Da Tuyết - Thương Nguyệt

Sis Jasmine!

Phương Vy quote lại câu trên. và cảm thấy thật chính xác chuẩn không cần chỉnh!

Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn tuyệt vời nhất.

Sis Jasmine vui khoẻ, xinh tươi hoài nhé sis!


Hăy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu (tcs)
Like Like x 3 View List

Offline VươngVấn

  • Hero Member
  • *****
  • Posts: 994
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #23 on: August 30, 2021, 02:51:16 am »
Ôi chao, phải nói nh́n bàn đồ ăn mà thèm, .. thật là thịnh soan và đầy đủ quá ... Nào là cơm gà Hải Nam, Ḿ Xào, Thịt Quay, Cả Ri Bánh Ḿ, Bánh Bèo ... ??

Yummy ... Và rượu nữa chứ ...

Hi Jasmine, sáng nay Vv có thấy post reply của Jasmine nhưng phải chạy đi gặp mấy người bạn nên không kịp viết trả lời lại. Rất tiếc Vv không có dịp được tham dự buổi tiệc nhưng cũng thích v́ thấy vui và đoán thử thôi, ... thế các món Vv đoán có đúng không .. hay sai ? ...
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #24 on: August 30, 2021, 08:27:56 pm »
Sis Jasmine!

Phương Vy quote lại câu trên. và cảm thấy thật chính xác chuẩn không cần chỉnh!

Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn tuyệt vời nhất.

Sis Jasmine vui khoẻ, xinh tươi hoài nhé sis!

Sisie Phuong Vy nói rất đúng thời gian giúp con người tự chữa lành những vết thương ḷng .


Cám ơn sis PV ghé đọc
Love Love x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #25 on: August 30, 2021, 08:30:08 pm »


Yêu đơn giản


Tôi yêu em theo một thứ cảm xúc giản đơn mà khó ai hiểu được...

Em và tôi biết nhau qua ứng dụng "Tinder" mà giới trẻ hiện tại như chúng tôi thường dùng chỉ để kiếm người nói chuyện hay có nhưng chuyện ǵ đó sâu xa hơn thế. Nhưng chắc hẳn ai cũng biết đó là một ứng dụng thông dụng cho giới trẻ hiện nay.

Một ngày buồn chán tôi cầm điện thoại trên tay rồi mở ứng dụng ra và kiếm người để nói chuyện th́ măi một hồi cũng có người đă trả lời lại tin nhắn của tôi. Vâng, đó là em...

***

À quên, để tôi giới thiệu sơ về bản thân một chút nhỉ? Tôi là ... và hiện tại tôi đang làm hai công việc chính là Designer và Barista, tính t́nh của tôi th́ cũng đơn giản, ít khi nóng giận với người khác và luôn vui vẻ khi tiếp xúc với mọi người. C̣n em tên ... , là một người trầm tính, ít khi buồn và ít khi thể hiện cảm xúc của bản thân cho mọi người xung quanh em.

yeu-don-gian

Chúng tôi bắt chuyện với nhau rất đơn giản, hỏi han về công việc, đời sống thường ngày của nhau và mục đích cũng chỉ kiếm chuyện nói để không im lặng. Cứ như thế, cuộc nói chuyện của chúng tôi tiếp diễn qua từng ngày. Đến một hôm em chủ động hẹn tôi đi cà phê v́ lúc đó em đang rảnh cũng tiện thể xem mặt mũi đôi bên như thế nào, nhưng v́ lúc đó tôi đang đi làm và cho dù có làm xong th́ chuẩn bị tân trang lại bản thân cũng không kịp v́ từ chỗ làm của tôi cách nhà khá xa nên sẽ lâu, tôi đành từ chối buổi hẹn đó và dời lại vào dịp khác không xa. Đúng là ngày hôm sau em lại hẹn tôi đi cà phê và lần này tôi đồng ư. Cũng như mọi lần nếu là con gái, tôi luôn chủ động hỏi về chuyện hẹn gặp ở đâu và tôi sẽ chở hay tự đi xe ra chỗ hẹn. Em hỏi tôi.

- Ông muốn đón tui hay tui đi xe ra chỗ hẹn?

Tôi cũng trả lời chẳng cần suy nghĩ ǵ.

- Vậy để tôi đón bà, đi một xe cho tiện.

V́ tôi làm buổi sáng nên đến tối lại rănh nên có thêm thời gian để chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên của ḿnh. Tôi canh giờ rồi chạy qua nhà em, v́ nhà tôi và em gần nhau nên thời gian đón cũng không mất bao nhiêu lâu. Sau khi đến nhà em, tôi nh́n và cũng đoán được gia đ́nh em cũng thuộc vào tầng lớp khá giả và nhu cầu cũng sẽ hơi cao. Nhưng không, sau khi tôi gặp em và trên đường đi tṛ chuyện cùng nhau tôi mới biết rằng em là người cực ḱ đơn giản, không có một nhu cầu cao nào như những người con gái khác và đó là điều làm tôi bất ngờ, thế là trên quăng đường từ nhà em đến quán cà phê chúng tôi đă nói rất nhiều chuyện xung quanh cuộc sống này.. Đến quán cà phê với khung cảnh ở đó có vẻ hợp cho buổi hẹn đầu tiên của tôi và em, khung cảnh cũng không hẳn là yên tĩnh lắm nhưng cũng đủ để cả hai chú ư vào câu chuyện của nhau để lắng nghe. Xuyên suốt cuộc nói chuyện đầy sự chú tâm ấy tôi không thể rời mắt ḿnh đi được khi khuôn mặt em lúc đó trông rất xinh và đó là điều làm tôi đáng chú ư nhất ở buổi hẹn này. Nói chuyện măi mê một lúc lâu cũng tới giờ phải đi về v́ cả hai điều đi làm buổi sáng, v́ em làm nhân viên văn pḥng nên những ngày trong tuần điều phải dậy sớm đi làm nên cần phải về nghỉ sớm để hôm sau c̣n dậy có sức đi làm. Quăng đường đi về nhà em cũng giống như lúc mới bắt đầu đi vậy, hai đứa lại kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất cho đến khi về nhà th́ thôi. Về đến nhà tôi thay áo quần và sải người lên giường rồi ôm lấy điện thoại và nhắn tin hỏi han em về cuộc hẹn hôm nay.

- Hôm nay đi với tôi, bà có vui không?

Thấy em vừa xem tin nhắn xong cũng liền trả lời lắm

- Vui chứ! Haha..

Kết thúc buổi hẹn đầu tiên cả hai bên điều không có chút thất vọng nào cả mà thay vào đó là muốn có thêm một buổi hẹn tiếp theo vào một ngày đẹp trời nào đó..

Một buổi sáng tràn ngập nắng sớm, tôi thức dậy chuẩn bị để đi làm. Trước khi đi tôi c̣n c̣n nhắn cho em một ḍng tin ngắn gủi để có thể mở đầu câu chuyện cho một ngày mới.

- Bà buổi sáng vui vẻ!

V́ em dậy sau tôi nên cũng lâu chút tôi mới nhận lại được tin nhắn từ em.

- Morninggggg cậu!

Bỗng nhiên cả ngày hôm đó tôi cảm thấy trong ḷng cứ có chút ǵ đó gọi là tinh thần để làm việc vậy. Phải chăng đó có phải là thứ mà người ta thường nói " Tiếng sét ái t́nh"?

Sau buổi hẹn đầu tiên đấy chúng tôi lại có thêm nhiều cuộc hẹn hơn và dẫn nhau đii nhiều nơi mà chúng tôi cho là thoái mái nhất. Có một lần sau khi đi cà phê về th́ em rủ tôi đi dạo một ṿng ở quận một, trên quăng đường ấy bỗng nhiên trời se lạnh thất thường nên tôi mới hỏi em.

- Bà có lạnh không?

- Có chứ!

Sau đó tôi im lặng và tiếp tục đi qua những con phố c̣n đông người ngoài kia. Trên quăng đường chởem về nhà đầu tôi cứ đắng đo về việc có nên nắm tay em không? Tôi lưỡng lự được một lúc lâu th́ chợt nhận ra sắp tới nhà em, vậy nên tôi đă chủ động nắm tay em được một chút, cảm nhận được hơi ấm trong ḷng bàn tay của em, nó khiến tôi không muốn buông ra và muốn tiếp tục chở em để có thể được nắm bàn tay đầy sự ấm áp ấy. Nhưng rồi cuối cùng cũng phải tới nhà em, tôi vội buông tay em ra nhưng c̣n em th́ chưa vào nhà hẳn và c̣n bảo tôi phải mặc áo ấm vào v́ đi trên đường sẽ rất lạnh, tôi liền nói đùa em vài câu rồi sau đó tôi cũng mặc áo ấm vào rồi chạy về nhà, trên đường về nhà tôi không ngừng nghĩ về hành động nắm tay hồi năy của ḿnh, tôi c̣n tưởng em sẽ ngần ngại và rút tay lại, nhưng không em vẫn nắm lấy tay tôi ngay lúc đó.

Liệu em cũng có cảm giác ǵ đó với tôi chăng?..

Về đến nhà. Vẫn như thường lệ, tôi nằm lên giường và cầm điện thoại hỏi em lại câu hỏi cũ sao khi kết thúc buổi hẹn. Có lẽ hôm nay là buổi hẹn khiến tôi phải suy nghĩ nhiều nhất v́ hành động đó của ḿnh, nhưung rồi tối nay cũng chỉ là của tối nay mà thôi c̣n ngày mai sẽ là một ngày mới và mệt mỏi hơn của tôi và em.

Vẫn như thường lệ, câu mở đầu mỗi buổi sáng tôi dành cho em điều là những lời chúc tốt đẹp dành cho em. Sau bao nhiều lần nói chuyện th́ mấy ngày gần đây em có vẻ hứng thú nói chuyện với tôi hơn và chủ động rủ tôi điều nhiều nơi hơn, điều đó khiến tôi rất vui và hầu như có thêm động lực để làm việc tốt hơn. Đúng là khi có t́nh yêu vào th́ mọi việc ḿnh làm đều trở nên hài ḷng một cách hoàn hảo nhỉ? Nhưng bản tôi đă vội mừng quá sớm khi không biết rằng ḿnh đă quá vội vàng trong mối quan hệ này. Cũng có nhiều lần em nói tôi rằng cứ từ từ v́ thời gian không có hạn, tôi cũng đồng ư với em về điều đó nên tôi hạn chế lại những việc cần thiết.

Thi thoảng mỗi lúc xong ca làm của ḿnh tôi chạy đi kiếm những loại bánh ngon để đem đến côngn ty của em và đưa cho em, cảm giác ḿnh đưa đồ ăn cho người ḿnh thích thật vui và hạnh phúc. Nh́n nụ cười của em nở trên môi mỗi khi xuống lấy đồ ăn nó cứ khiến tôi phải rung động trong ḷng.

Nhưng rồi quăng thời gian vui vẻ hạnh phúc ấy không kéo dài được bao nhiêu th́ mọi thứ trở nên thanh đổi một cách chóng mặt.. Cuộc tṛ chuyện của chúng tôi bắt đầu ít lại, nhiều lúc nhắn một tin vào buổi sáng th́ đến tận trưa em mới trả lời tin nhắn của tôi, khi tôi hỏi em th́ em nói bận và dạo này gần cuối năm nên công ty của em có rất nhiều việc cần giải quyết. Thế nên tôi cũng thông cảm cho em v́ cũng là một con người rất năng nổ trong công việc mà ḿnh đang làm, đôi khi tôi chỉ nhắn em nhớ ăn uống đẩy đủ và chú ư giữ ǵn sức khỏe tốt để có thể làm việc hiệu quả hơn c̣n ngoài ra tôi cũng không bắt chuyện nhiều với em, một phần tôi sợ ảnh hưởng đến quá tŕnh làm việc và phần c̣n lại tôi không muốn em phải nghĩ rằng lúc nào tôi cũng bám vào em.

Tôi cố kiếm nèn cảm xúc của ḿnh để không cho bất ḱ một ai xung quanh ḿnh biết và nhất là em. Tôi không biết ḿnh đang nghĩ ǵ và làm ǵ. Từ lúc tôi và em ít nói chuyện th́ tâm trạng của tôi không c̣n được tốt như ban đầu, làm việc cũng không c̣n chút hứng thú nào trong đó . Tôi bị làm sao vậy? Đầu tôi cứ khiên tôi phải suy nghĩ những chuyện không hay, cứ tự nhủ bản thân rằng "chắc đang bận thật đấy", đó chỉ là cách trấn an tinh thần tạm thời mà tự tôi tạo ra. Không biết liệu em c̣n hứng thú để gặp tôi hay nối chuyện cùng tôi hay không nhưng có lẽ bây giờ th́ không!

Thực sự tôi không biết ḿnh đă yêu em từ lúc nào, nhưng cứ sau những lần hẹn gặp tôi luôn có thứ cảm xúc ǵ đó trong ḷng muốn bộc lộ ra cho em biết, tiếc thay tất cả điều bị sự thiếu can đảm ngăn cản lại ngay lúc đó. Là do tôi thiếu tự tin hay do tôi nghĩ ḿnh quá vội vàng trong mối quan hệ bạn không phải mà yêu cũng không này?...

Cứ những lúc tôi nhớ em như thế này chỉ muốn nhắn cho em.

- Tôi nhớ em!
Like Like x 1 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #26 on: August 30, 2021, 08:30:59 pm »
- Tôi nhớ em!

...

Như vậy cũng đă kéo dài ngần một tuần kể từ khi cảm xúc đó bị xáo trộn vào nhau, cũng chỉ c̣n vỏn vẹn những câu hỏi thăm ngắn gủi, không c̣n những cuộc gọi video vào đêm muộn lạnh lẽo này. Sự vui vẻ trong tôi giờ không c̣n, cảm xúc vẫn cứ thế... Tại sao tôi lại ép buộc người khác hiểu cho cảm xúc của ḿnh trong khi tôi c̣n chưa định h́nh được cảm xúc của tôi trong thời gian qua như thế nào, liệu tôi có quá đáng lắm không khi buộc người khác phải hiểu cho ḿnh như vậy hay tôi đang tự ḿnh biến bản thân thành người ích kỉ?

Ngày 24.12.2020

Hôm nay đă là giáng sinh rồi, tôi cũng chẳng có cuộc hẹn nào từ bạn bè và từ em...Tôi đă sớm nhận ra được điều này nên đă cho ḿnh một phương án là đi làm để cho qua ngày thật nhanh v́ đối với tôi những dịp lễ như thế này cũng chẳng biết phải đi đâu và đi với ai. Ban ngày đi ngoài đường cũng đă thấy không khí nhộn nhịp từ mọi người xung quanh, những cặp đôi dẫn nhau đi mua quà cho dịp lễ cuối năm này. C̣n tôi đây th́ vẫn vật vờ với đống công việc của ḿnh, v́ cuối năm nên tôi cũng có một số công việc cần làm cho xong để qua năm đỡ phải mệt mỏi hơn.

Tôi đă mua một món quà nhỏ để dành tặng em cho dịp lễ này, nhưng tiếc rằng tôi không thể tự tay ḿnh đưa cho em được, hẹn gặp em đă là một đề khó trong thời gian này rồi huống ǵ là gặp mặt để đứa 1 món quà nhỏ. Tôi đành gói nó kĩ càng lại rồi đặt giao hàng để đưa qua cho em, làm thế th́ em mới có thể nhận được món quà của tôi mà không cần phải hẹn gặp. Tôi mong em sẽ thích nó, dù nó không phải món quà có giá trị lớn nhưng nó cũng là chút kỉ niệm mà tôi được biết em và bên cạnh em. Sau món quà này tôi không biết rằng ḿnh có thể gặp lại em không hay chỉ dừng kỉ niệm ấy tại đây. Trong món quà đấy tôi đă viết cho em một bức thư, nghe có vẻ thật mắc cười v́ thời đại nào rồi mà vẫn c̣n bày đặt viết thư tay này nọ. Nhưng không, cho dù nội dung lá thư đó là một tin nhắn dài th́ chắc ǵ em đă đọc nó, có thể em sẽ để lại chữ đă xem và im lặng hay ǵ đó hoặc có thể em cũng chẳng màn tới ḍng tin đó, cho nên tôi chỉ viết ngắn gọn những suy nghĩ và cảm xúc của tôi trong thời gian qua cho em biết. Tôi đă thích em như thế nào.

Đúng như ḍng đầu tiên tôi đă viết "Yêu đơn giản", đó là khi tôi chẳng cần suy nghĩ ǵ nhiều và đừng cố suy nghĩ một cách tiêu cực trong cảm xúc này, càng tiêu cực càng khiến bản thân phải nghĩ thêm và buồn hơn mà thôi, mọi thứ cứ tiếp diễn theo thời gian mà nó đă được định sẵn từ khi bắt đầu. Yêu từ ánh mắt đầu tiên, thương từ những kỉ niệm vốn có và nhớ khi chúng ta không là ǵ của nhau. Nhưng mà nói yêu đơn giản vậy thôi chứ làm ǵ có ai làm được, nếu có cũng chỉ là số ít người may mắn hoặc kiên tŕ.

Đối với tôi khi đă thương ai đó, tôi chấp nhận ḿnh nhận lại những cảm xúc buồn và khó chịu đó để có thể trao cho họ những thứ mà tôi có thể làm họ vui và hạnh phúc, có thể tôi chỉ cần như vậy là quá đủ và tôi cũng không cần ǵ thêm bởi v́ quy luật nó đă là vậy. Cho đi chắc ǵ ḿnh có thể nhận lại được thứ ḿnh muốn, đúng là có nhận lại thật đấy nhưng cái ḿnh nhận lại được đôi khi cũng chỉ là "buồn".
Like Like x 2 View List

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #27 on: August 30, 2021, 08:34:04 pm »
Hi Jasmine, sáng nay Vv có thấy post reply của Jasmine nhưng phải chạy đi gặp mấy người bạn nên không kịp viết trả lời lại. Rất tiếc Vv không có dịp được tham dự buổi tiệc nhưng cũng thích v́ thấy vui và đoán thử thôi, ... thế các món Vv đoán có đúng không .. hay sai ? ...

Hi VV ,
Jasmine tính sẽ ask VV for a favor nhưng bây giờ không cần nữa nên Jasmine xoá .
Cám ơn VV thật nhiều .
VV đoán đúng rồi. Thump up
Love Love x 1 View List

Offline Tử Quân

  • Hero Member
  • *****
  • Posts: 2681
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #28 on: August 30, 2021, 09:21:01 pm »
H́nh ảnh kỉ niệm , kỉ vật riêng tư

Hihi, cháu làm ơn cho chú hỏi, có phải cháu là cô bé bên Việt Best lúc trước thường cầm bút ra trân hay không?

Offline Jasmine

  • Sr. Member
  • ****
  • Posts: 370
Re: Khung trời kỉ niệm
« Reply #29 on: August 30, 2021, 10:03:36 pm »
Hihi, cháu làm ơn cho chú hỏi, có phải cháu là cô bé bên Việt Best lúc trước thường cầm bút ra trân hay không?

Chú là nick nào bên kia sông thế ?
Cháu không có bạn bè phe đảng bên đó 1 ḿnh cháu xông pha sao lại có người nhận ra nhỉ
Kẻ ghét và chống đối cháu nhiều vô số .