Lư cớ cho các phản đối gay gắt của Martin Luther là vụ Johann Tetzel, tu sĩ Ḍng Đaminh và là ủy viên Giáo Hoàng đặc trách việc ban các ân xá, được gửi sang Đức để bán các ân xá nhằm lấy tiền xây cất đền thờ thánh Phêrô tại Roma. Thần học Công Giáo Roma tuyên bố rằng: chỉ có đức tin không thôi, th́ không thể khiến cho con người được công chính; việc công chính hóa chỉ tùy thuộc đức tin tích cực, được thể hiện trong việc thi hành t́nh bác ái và các việc làm tốt. Các lợi ích của việc làm tốt có thể có được bằng cách dâng cúng tiền bạc cho Giáo Hội. Martin Luther không tin tiền bạc có thể giải thoát con người khỏi bị Thiên Chúa trừng phạt v́ tội lỗi. Ông đề nghị một cuộc thảo luận về quyền năng và sự vô ích của các ân xá trong Luận thuyết 95 điểm công bố năm 1517. Ngày 31 tháng 10 năm 1517, Luther viết thư cho Đức Cha Albrecht, Tổng Giám mục Mainz và Magdeburg, phản đối việc bán các ân xá, kèm theo một bản “Tranh luận của Martin Luther về quyền lực và hiệu qủa các ân xá”, được biết tới như 95 luận thuyết. Các luận thuyết này không có ư đối đầu với Giáo Hội, nhưng chỉ như là một tranh luận chống lại các thực hành trong Giáo Hội thời đó với giọng điệu t́m hiểu hơn là giáo thuyết. Tuy nhiên, cũng có nhiều luận thuyết có giọng điệu thách thức, chẳng hạn luận thuyết 86 hỏi: “Tại sao Đức Giáo Hoàng có của cải giàu sang lớn hơn người giàu nhất là ông Crassus, lại xây vương cung thánh đường thánh Phêrô với tiền của người nghèo thay v́ với tiền của chính ḿnh?”.